Cẩm nang cuộc sống

CÀ PHÊ MUỐI - ngày xưa có một chuyện tình

CÀ PHÊ MUỐI - ngày xưa có một chuyện tình

Một sáng cuối thu đầu đông, mặt trời còn lười thức dậy, không gian lãng đãng hơi sương lành lạnh.

Tôi khoác thêm chiếc áo ấm, quấn chiếc khăn thổ cẩm vừa mua ở chợ đêm hôm qua, xỏ đôi giày nhẹ êm chân... rồi ra phố đi dạo. Thời gian này thành phố vắng du khách, dịch covid còn đang phức tạp. Nếu không phải vì công việc quan trọng, thì tôi cũng không di chuyển đến đây vào lúc này. Hai bên đường hoa dã quỳ nở vàng rực làm tôi bồi hồi nhớ những mùa cũ.

Một quán cà phê nhỏ, với những chiếc bàn ghế gỗ trong một căn phòng thắp đèn vàng ấm áp, bên ngoài có kiểu một quầy nhỏ bằng gỗ thông với chữ "bán mang đi". Tôi dừng lại, ghé vào. Người đàn ông đội chiếc mũ bê rê màu xám, áo khoác xám, tóc lòa xòa che khuôn mặt đang quay người vào trong nhấc ấm cà phê kho theo kiểu ngày xưa khỏi bếp than hồng. Tôi nhìn lên cánh cửa có bảng menu, phía dưới dán thêm một miếng giấy học trò ghi "có CÀ PHÊ MUỐI siêu ngon".

Tôi khựng lại mấy giây, cho tới khi người đàn ông nhìn thấy tôi và hỏi tôi uống gì?

Cà phê muối, câu chuyện đó đã bắt đầu cho một cuộc tình xưa lắc. Vì ấn tượng với câu chuyện này trong 1 tập truyện nhỏ, tôi đã đem kể nó cho mọi người trong cơ quan. Lúc đó, tôi còn rất trẻ, mới ra trường, còn nông nổi và háo thắng. Anh hỏi tôi đã uống cà phê muối chưa, anh mời. Rồi anh và tôi tranh luận rất sôi nổi về câu chuyện, mỗi người 1 góc nhìn khác nhau. Chính vì vậy mà cứ cuốn hút nhau.

Nhưng rồi, có lẽ bất đồng về nhiều thứ khác, mà chúng tôi xa nhau. Mỗi người chuyển đi công tác nơi khác, và bặt tin nhau.

Sau này, đôi lúc tôi cảm thấy nhớ anh, không quên được anh, và nhận ra tình cảm vẫn còn trong lòng mình. Những lúc như vậy, tôi đem cà phê ra pha, cho muối vô, rồi ngồi uống một mình.

Tưởng rằng cà phê muối chỉ là một câu chuyện trên sách, nên tôi có chút ngạc nhiên khi thấy người ta bán cà phê muối.

Tôi hỏi, sao anh lại thích bán cà phê muối, có ai uống không anh?

Người đang ông cười nhẹ, tôi muốn tìm lại một người. Nhất định trong những người hỏi, sẽ có cô ấy.

Tôi nhìn kỹ người đàn ông, khi anh đem cho tôi 1 ly cà phê và ngồi đối diện. Chiếc khẩu trang che khuôn mặt còn chưa kịp gỡ, nhưng tôi đã nhận ra ánh mắt quen thuộc.

Tôi nhấp một ngụm nhỏ, mùi cà phê thật thơm, thật sánh tan chậm trong miệng cùng với vị mặn đắng sao thật dễ chịu. Nó sâu lắng, thầm lặng, ngấm từ từ trong từng cung bậc vị giác mà nhắc cho tôi trở về tầng tầng, lớp lớp cảm xúc rung động ngày nào.

Tôi hỏi, sao anh pha cà phê ngon vậy, em cũng thỉnh thoảng uống mà không pha được như anh?

Anh ấy đưa tay chỉ lên kệ, cà phê ngon thì vừa nhờ cách pha, vừa nhờ những hạt cà phê đặc biệt. Cà phê này, chỉ có tại #dacsanviet98 đó em.

Tôi nói, vậy em sẽ tìm mua cà phê ngay và luôn nè, còn anh, anh có thể chỉ em cách pha không? Anh cười, được chứ. Nhưng bây giờ gặp lại em rồi, anh muốn suốt đời này chỉ pha cho em những ly cà phê sữa ngọt ngào mà thôi!

☕☕☕☕☕

Viết bình luận của bạn:

Bình luận

popup

Số lượng:

Tổng tiền: